NỘI TRỢ

tin-tuc

THỂ THAO

the-thao

LÀM ĐẸP

lam-dep

SỨC KHỎE

suc-khoe

Mẹ vợ hay là bạn tình

Đúng ngày Huấn đưa người yêu đi bỏ cái thai 8 tuần tuổi thì anh nhận được tin tức mẹ cô bé cũng đang mang trong mình giọt máu của anh.
32 tuổi, Huấn chuyển đến làm công nhân trong một khu công nghiệp phía ngoại thành. Gần chục năm lang thang trên mảnh đất thủ đô, chuyển hết nhà máy này, xí nghiệp nọ nhưng anh vẫn chưa tìm được chỗ làm ổn định. Chỗ thì lương thấp, chỗ lại độc hại, chỗ thì đơn hàng thất thường…. Lần này anh được một người bạn giới thiệu vào xưởng sản xuất lắp ráp linh kiện điện tử.
Chị làm tổ trưởng tổ 3, nơi Huấn vào làm. Chị hơn Huấn 8 tuổi nhưng vẻ nhanh nhẹn, hay vui cười khiến chị trẻ hơn cái tuổi 40 nhiều. Nhìn vào đôi mắt đen láy và lúc nào cũng biết cười của chị, ít ai tin rằng đời tư chị gặp không ít trái ngang.
18 tuổi, chị trót mang thai với anh bạn cùng lớp. Khi phát hiện ra tin nhanh mình có bầu thì cũng là lúc hình hài đứa bé đã lớn. Dù giận sôi người nhưng gia đình người bạn trai cũng không thể bắt chị phá bỏ, cũng không cho con trai cưới treo gì. Chị ngậm đắng nuốt cay nuôi con một mình. Năm con lên 3 tuổi, hai anh chị mới đăng ký kết hôn. Dẫu vậy nhưng bố mẹ chồng chỉ đon đả với cháu nội còn chẳng bao giờ hỏi han, ngó ngàng tới chị.
Học hết cấp 3, chồng chị đi làm công nhân cũng là lúc anh bắt đầu sa vào lô đề, cờ bạc rồi liên tục trở về nhà trong trạng thái say mèm, đánh đập vợ con không ngớt. Những nhịn nhục, hy sinh vì chồng của chị đã tràn ly trong một lần hai mẹ con chị bị túm tóc quất tới tấp, chị quyết định ôm con ra đi. Ngần ấy năm trời, hai mẹ con đằng đẵng tựa vào nhau sống, chị cũng không có ý định đi bước nữa dù nhận được không ít sự quan tâm.
Câu chuyện xa hoi về cuộc đời chị ít ai có dịp được nghe hay chứng kiến, ngoại trừ Huấn. Hai chị em thân thiết với nhau ngay từ ngày mới vào làm. Anh thường xuyên ghé qua nhà chị sửa hộ cái quạt, xem lại đường điện…. Những buổi cơm tối ở nhà chị càng xích lại không chỉ tình chị em giữa chị và Huấn mà còn khiến Huấn và con gái chị nảy sinh tình cảm.
Chị ủng hộ hết mực cho dù Huấn hơn con gái chị những 12 tuổi. Vừa tạo điều kiện cho con gần gũi người yêu, chị vừa nhắc nhở Huấn đợi bé học hết cao đẳng, xin được việc làm ổn định sẽ tổ chức đám cưới. Từ lâu, Huấn đã tin tưởng và coi chị như người thân trong nhà nên được thế, anh càng yêu thương con bé hơn.
Đứa con gái chị cũng hết lòng yêu thương và quan tâm Huấn. Mỗi dịp cuối tuần hay nghỉ lễ được về nhà, nó thường xuyên qua phòng trọ Huấn dọn dẹp, cơm nước tươm tất. Trong căn phòng vắng, những lần Huấn không kiềm chế được bản năng đàn ông đều bị con bé ngăn lại. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Biết tin con bé mang thai, Huấn mừng ra mặt, chỉ muốn được tổ chức đám cưới luôn.
Nhưng con bé nhất quyết không chịu. Nó vừa học năm thứ nhất và biết chắc rằng mẹ nó sẽ không cho phép vì hơn ai hết chị hiểu cảnh làm mẹ ở cái tuổi ẩm ương cực khổ biết nhường nào. Huấn đành dẫn nó đến một phòng khám phụ khoa lớn trong nội thành để “xử lý” hậu quả mình đã gây ra.
>>> Xem thêm tin bien dong tại đây!
Bí mật động trời của mẹ vợ trẻ và chàng rể 2
Mẹ vợ tương lai hay bạn tình?
Về phần chị, chị vẫn không hề nghi ngờ gì chuyện con bé mang thai. Chỉ có điều thời gian gần đây chị và Huấn đã không còn thân mật như trước. Nguyên nhân do sau một lần liên hoan xưởng, Huấn đưa chị về nhà nhưng không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà chị và Huấn lại quấn lấy nhau suốt cả đêm dài.
Khát khao mãnh liệt của người đàn bà thiếu hơi ấm đàn ông ở chị đã kéo Huấn lên giường. Còn Huấn, anh cũng không thể cưỡng lại được những vuốt ve, mơn trớn đầy kinh nghiệm của người đàn bà đang độ hồi xuân này. Ý thức về tình chị em đã biến mất, thay vào đó là dục vọng xâm chiến toàn bộ cơ thể hai con người trong bóng đêm tĩnh lặng.
Kể từ hôm đó, chị và Huấn rất ngượng nghịu khi trò chuyện cùng nhau. Họ hay lảng tránh hoặc nói trống không. Dù không ai biết, cũng chẳng ai nhắc lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nhưng mỗi người đều thấy bối rối khi gặp nhau.
Huấn lên thẳng trường đưa con bé đến phòng khám vào ngày chủ nhật. Đang trong lúc đứng ngồi không yên ở hành lang thì anh nhận được tin nhắn của chị. Huấn chột dạ vì tưởng chị biết chuyện hai đứa. Anh hấp tấp đọc “có thai”, “3 tháng”, “đêm hôm ấy”, “của cậu”, không đọc nổi tuần tự từng câu, từng chữ. Đọc đi, đọc lại, anh bần thần cả người, đầu óc rối tung chưa biết xoay sở ra sao thì con bé bước ra khỏi căn phòng trắng toát….
Anh lờ mờ tưởng tượng ra viễn cảnh lại một lần nữa phải đứng trước căn phòng trắng này. Nhưng tình yêu của anh, tình chị em bấy lâu vun đắp liệu sẽ đi về đâu?

Hạnh phúc là sự rung động của trái tim

Hạnh phúc xuất phát từ sự đồng cảm trong hai tâm hồn, từ sự rung động của trái tim.
>>> Xem thêm tin tức tại đây!
Tình yêu từ sự bao dung, chia sẻ và cảm thông từ lý trí chứ không phải có được nhờ sự tranh cướp, giành giật
Hạnh phúc của bạn luôn là quan trọng nhất đối với bạn. Nó quan trọng tới mức nhiều khi bạn còn chẳng buồn quan tâm tới suy nghĩ của người khác về bạn mà chỉ quan tâm tới hạnh phúc của riêng mình. Nhưng hãy nhớ nhé, bạn đừng vì kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình mà đang tâm phá bỏ hạnh phúc của người khác nhé. Bởi thứ hạnh phúc được xây dựng trên nỗi đau của người khác sẽ chẳng bao giờ được đón nhận và được bền vững. Hạnh phúc thật sự phải xuất phát từ sự đồng cảm trong hai tâm hồn, từ sự rung động của trái tim, từ sự bao dung, chia sẻ và cảm thông từ lý trí chứ không phải có được nhờ sự tranh cướp, giành giật.
Có thể bạn nghĩ rằng tôi đang suy nghĩ quá nhiều bởi có đầy rẫy những thứ hạnh phúc xây dựng trên đau khổ của người khác vẫn cứ bền vững đấy thôi. Nhưng liệu trong số những sự giành giật, tranh cướp kia, có bao nhiêu người đang hài lòng với hạnh phúc mà mình dùng thủ đoạn có được. Và kể cả khi kẻ cướp đoạt có hài lòng với cuộc sống của mình thì ở một góc độ nào đấy, họ vẫn là kẻ thua cuộc, vẫn chỉ kẻ đi cướp của người khác, bị xã hội lên án.
>>> Xem thêm tin nhanh tại đây!

Thà cô đơn cả đời chứ đừng giành giật hạnh phúc của người khác. (Ảnh minh họa)
Và tôi luôn tin vào nhân quả báo ứng, rằng nếu hôm nay bạn cướp đi hạnh phúc của người khác thì không có nghĩa là một ngày nào đó, không có kẻ khác tới cướp đi hạnh phúc trên tay bạn. Bởi cuộc sống này vốn dĩ rất sòng phẳng, có vay thì có trả. Những kẻ cướp đoạt luôn phải nhận lại cho mình một sự trả giá nào đó. Có thể bạn đang thỏa mãn với những gì mình có nhưng tới một thời điểm nào đấy, bạn sẽ nhận ra rằng tất cả chỉ là sự hào nhoáng đang âu yếm cái tôi tự mãn của bạn mà thôi. Chỉ có những kẻ ích kỷ mới thích đi tranh cướp những cái không thuộc về mình, mà những kẻ đó, cả đời sao biết được thế nào là tình yêu đích thực.
>>> Xem thêm tin xa hoi tại đây!
Cô bạn thân của tôi đã từng nói với tôi rằng cô ấy chấp nhận cô đơn cả đời nếu không tìm được tình yêu đích thực chứ nhất định không bao giờ đi giành giật hạnh phúc của người khác. Tôi đánh giá cao sự bản lĩnh và lòng tự trọng của cô ấy. Con gái hiện đại, với suy nghĩ tích cực, mạnh mẽ cần phải như thế. Hãy từ bỏ đi cái suy nghĩ “cái gì không thuộc về mình thì phải dùng mọi cách biến nó thành của mình”. Có những thứ sinh ra là để dành riêng cho bạn, nhưng có những thứ sinh ra chỉ để bạn ngắm nhìn, chiêm ngưỡng chứ không thể là của bạn. Mà nếu đã không dành cho mình thì đừng cố công níu kéo, giành giật vì sớm muộn một ngày nào đó, nó cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời bạn mà thôi.
Thà cô đơn cả đời chứ đừng giành giật hạnh phúc của người khác 2
Cô bạn tôi nói đúng, kể cả khi bạn có thật lòng thì cũng đừng giành giật hạnh phúc bởi khi đó, bạn đang tự giẫm chân lên tư cách và lòng tự trọng của mình. Chẳng phải có rất nhiều tấm gương sau khi có được hạnh phúc từ sự tranh cướp thì lại tự chôn vùi bản thân vào nỗi ăn năn, day dứt, hối hận đó sao. Vậy nên đừng vì sợ cô đơn, sợ sự trống vắng mà chấp nhận lấp đầy khoảng trống của mình bằng chính khoảng trống của một người khác để rồi nhận lấy cái giá đắt cho sau này.
>>> Xem thêm tin bien dong tại đây!
Lương tâm sinh ra là để yêu thương chứ đâu phải để giằng xé. Thà rằng cô đơn để lương tâm mình trong sạch, cõi lõng được thanh thản còn hơn vì một phút bồng bột, hiếu thắng mà phải ôm hận cả đời.

Hơn 1 tháng sau, anh chỉ liên lạc với tôi có 2 lần

Hơn 1 tháng sau, anh chỉ liên lạc với tôi có 2 lần. Và lần thứ 3 chính là lần anh thông báo, chúng tôi không hợp nhau và anh muốn chia tay.

>>> Xem thêm tin tức tại đây!

Ngày đó, tôi và anh yêu nhau nhờ một người bạn mai mối. Nhờ tính tình hợp nhau nên mới gặp nhau vài lần, chúng tôi đã vô cùng cảm mến nhau. Tôi đem lòng yêu thầm anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Chỉ là, tình cảm kìm nén trong lòng không dám nói ra. Vả lại, mới gặp nhau được vài lần, tôi nào dám chủ động, cũng sợ chưa tìm hiểu kĩ về anh. Tình cảm đến nhanh cũng có thể sẽ ra đi rất nhanh, đó là điều tôi vô cùng lo sợ.

Làm bạn với nhau gần 2 năm trời, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp ở anh, một người đàn ông chân thành, tốt bụng. Anh luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Chỉ cần là tôi cần, gọi anh lúc nào anh cũng đến bên tôi.

Suốt 2 năm trời, anh luôn ở bên cạnh tôi. Anh chưa từng ngỏ lời yêu tôi nhưng tất cả những hành động của anh khiến tôi hiểu, trong trái tim anh đã có tôi. Chỉ là, anh đang đợi cơ hội thích hợp. Tôi chưa bao giờ phiền lòng vì anh. Mỗi lần tôi có khó khăn, chỉ cần nói với anh, anh sẽ giúp tôi giải quyết. Tôi cũng không mong muốn gì hơn ngoài việc được ở bên cạnh anh mỗi ngày.

>>> Xem thêm tin nhanh tại đây!

Những ngày lễ tết, anh không quên tặng quà, đưa tôi đi ăn, dẫn tôi tới gặp bạn bè anh. Nghe bạn bè anh nói, anh chưa từng đưa một cô gái nào đến gặp bạn bè. Nếu là người được anh đưa đến, chắc chắn phải là người vô cùng quan trọng với anh. Tôi mừng thầm trong lòng. Chắc chắn, anh luôn coi tôi là người tri kỉ, là người yêu của anh.

Rồi một ngày, anh nói với tôi, anh muốn tôi làm bạn gái của anh. Cảm giác sung sướng đến tột độ. Tôi không thể dùng lời nào để nói về điều đó. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi yêu anh vô cùng và mong chờ ngày anh ngỏ lời với tôi cách đây 2 năm rồi. Giờ chúng tôi trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc.

Từ lúc yêu nhau, anh còn yêu thương tôi hơn. Anh luôn cho tôi có được cảm giác bình yên khi ở bên cạnh anh. Anh đưa tôi đi mua sắm, đi chơi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi không vui cả. Có anh, tôi không còn lo lắng gì hết. Mọi đau khổ, buồn bã xua tan hết. Vì chỉ cần anh ở bên, tôi luôn cảm thấy mình có chỗ dựa vững vàng.

>>> Xem thêm xa hoi tại đây!

Yêu nhau được gần 1 năm, anh nói, đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh. Tôi đã chuẩn bị hành trang kĩ lưỡng. Ngày đó, tôi lo lắng khôn nguôi, sợ về nhà, bố mẹ anh không vừa ý nên chuẩn bị quà cáp và tóc tai, hình thức chỉn chu. Học hỏi kinh nghiệm của các chị em đi trước để lấy điểm ở nhà chồng tương lai. Niềm hạnh phúc ấy nhân đôi khi bố mẹ anh thật sự rất dễ tính, niềm nở đón tiếp tôi.

Rồi, 3 tháng sau đó, tôi cũng ngỏ ý muốn đưa anh về ra mắt gia đình tôi. Thật sự, tôi luôn lo lắng, khi anh biết hoàn cảnh của tôi, anh sẽ ngại quan hệ với tôi lâu dài. Bố mẹ tôi nghèo, chỉ làm nông nghiệp, chân lấm tay bùn không có của cải gì cả. Tôi còn ái ngại hơn khi biết gia đình anh rất khá giả. Tôi cũng không mở lời với anh từ trước. Đợi khi anh về thì sẽ biết mọi chuyện.

Lần ấy, anh tròn mắt ngạc nhiên khi thấy nhà tôi cấp 4, căn nhà đơn sơ, bên trong không có đồ đạc gì. Bố mẹ tôi già yếu, chẳng sang trọng như bố mẹ anh. Bữa cơm canh đạm bạc nhưng chủ nhà thì thật sự rất hiếu khách cũng không khiến anh tự nhiên được. Anh cứ nhìn ngang nhìn dọc, có vẻ như anh không tin, đó là gia đình tôi.

>>> Xem thêm tin bien dong tại đây!

Tôi buồn lắm. Không hiểu trong lòng anh nghĩ gì nên đã tìm mọi cách để hàn gắn tình cảm, hỏi xem anh có gì không hài lòng sau lần về ra mắt. Tôi chỉ nhận được sự im lặng. (Ảnh minh họa)

Ăn cơm xong sớm, anh đòi về thành phố. Tôi có nói với anh. ‘Em không nói với anh về gia cảnh nhà em, em muốn anh trực tiếp nhìn thấy. Bố mẹ em nghèo, cố gắng nuôi em ăn học nên không có của cải gì. Em chỉ mong mình học hành thành tài, có công việc ổn định, lấy được người chồng như ý. Bây giờ, gặp được anh, em đã yên tâm lắm rồi. Anh hãy bao bọc em, hãy cho em niềm tin, tình yêu, để em có động lực phấn đấu, giúp đỡ bố mẹ anh nhé. Sau này, cũng cần anh động viên em nhiều’.

Nhưng lúc đó, dường như những lời tôi nói không lọt tai anh. Anh không muốn nghe gì hết, anh chỉ muốn đi thật nhanh. Anh vào chào bố mẹ tôi nhanh chóng và kéo tay tôi ra khỏi nhà. Tôi có chút ngạc nhiên vì phản ứng của anh. Không hiểu, bố mẹ tôi có làm điều gì phật ý anh không?

Từ hôm anh lên thành phố, tôi thấy anh không vui vẻ như trước. Hẹn hò với tôi cũng ít đi, cũng không nhắn tin gọi điện nhiều. Tôi hỏi anh tại sao thì anh nói bận việc, mải kiếm tiền. Nhưng khi tôi chủ động tới nhà anh thì anh lại tìm lý do từ chối.

Tôi buồn lắm. Không hiểu trong lòng anh nghĩ gì nên đã tìm mọi cách để hàn gắn tình cảm, hỏi xem anh có gì không hài lòng sau lần về ra mắt. Tôi chỉ nhận được sự im lặng.

Hơn 1 tháng sau, anh chỉ liên lạc với tôi có 2 lần. Và lần thứ 3 chính là lần anh thông báo, chúng tôi không hợp nhau và anh muốn chia tay. Lý do là, gia cảnh nhà tôi chắc chắn bố mẹ anh không đồng ý.

Chỉ cần nói tới đây tôi đã hiểu ý đồ của anh. Tôi khóc như mưa nhưng không một lời níu kéo, không một câu hỏi tại sao, không một câu oán thán. Tôi biết, người đàn ông vì gia cảnh mà bỏ tôi như anh, thật sự không xứng đáng để được tôi yêu và chắc chắn, không thể lấy làm chồng. Có lấy anh, cả đời này tôi cũng sẽ sống trong sự khinh rẻ và ô nhục. Thà là đau một lần còn hơn chịu uất ức cả đời.

Với tôi, dù gia cảnh nghèo khó nhưng tôi luôn tin, bố mẹ tôi là người tuyệt vời nhất, người đã chịu bao khó khăn nuôi con gái thành người. Và tôi quyết sẽ tìm được một người chồng tốt, sẵn sàng chia sẻ những khó khăn, để mình có cuộc sống yên ấm, cũng là để bố mẹ yên lòng. Như vậy, mới thực sự là giúp bố mẹ tôi. Còn kẻ như anh, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Cuộc sống của tôi trở nên tẻ nhạt

Cuộc sống của tôi trở nên tẻ nhạt khi lúc nào chồng cũng chỉ nghĩ đến công việc. Không đi du lịch, không cho vợ đi dã ngoại, cũng không giao lưu bạn bè cùng vợ.

>>> Xem thêm tin tức tại đây!

Cứ tưởng, ly hôn rồi sẽ thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt với người chồng vô tâm, hờ hững. Rồi sau này sẽ được tự do, bay nhảy, thích làm gì thì làm, được vui với những thứ mình thích như hồi xưa. Nhưng, sau khi giải thoát khỏi chồng, lại cảm thấy, dường như, cuộc sống hôn nhân gò bó, có chồng có vợ quản thúc nhau, tra hỏi nhau kia đã trở nên quen thuộc. Và tôi bỗng nhận ra, mình không còn cái tuổi bay nhảy, không còn hợp với thời vô tư, tự do, yêu đời như trước đây nữa.

Những đau khổ cứ đeo đuổi tôi suốt thời gian dài sau ly hôn.

Ngày đó, khi sống với chồng, tôi có cảm giác như mình là người trầm cảm. Chồng vô tâm, hờ hững. Sau mỗi ngày đi làm về, anh dường như không hỏi han vợ được mấy câu, chỉ hai vợ chồng ăn cơm, nói chuyện vài phút rồi anh lại lao đầu vào công việc. Vợ có nói gì anh cũng ầm ừ cho xong, nói là anh bận việc, không tiếp chuyện vợ được, chuyện ở công ty thì sau hãy nói.

Thấy thái độ của chồng như vậy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Một người phụ nữ thích lãng mạn, ngọt ngào như tôi không ngờ lại yêu si mê một người đàn ông lạnh lùng như thế. Sự lạnh lùng của anh khi anh và tôi chưa cưới nhau đã khiến tôi say như điếu đổ. Tôi thích mẫu đàn ông Hàn Quốc, kiểu đẹp trai nhưng lạnh lùng, và thế là, tôi đã yêu anh, gật đầu làm vợ anh. Tình yêu đến thật nhanh, không ai ngờ một ngày, nó cũng ra đi nhanh chóng như thế.

>>> Xem thêm tin nhanh tại đây!

Cuộc sống của tôi trở nên tẻ nhạt khi lúc nào chồng cũng chỉ nghĩ đến công việc. Không đi du lịch, không cho vợ đi dã ngoại, cũng không giao lưu bạn bè cùng vợ. (ảnh minh họa)

Lấy nhau được 2 năm, chúng tôi chưa tính chuyện con cái gì do anh nói, công việc còn bận, còn đợi có cơ hội lên sếp nên chưa tính chuyện đó. Tôi cho rằng, việc đó chẳng ảnh hưởng gì nhưng anh bảo, có con cái rồi còn kéo theo nhiều vấn đề. Khi anh lên sếp sẽ ổn định kinh tế, rồi tính chuyện con cái cũng chưa muộn. Nghe lời chồng, tôi chấp nhận chưa sinh con.

Cuộc sống của tôi trở nên tẻ nhạt khi lúc nào chồng cũng chỉ nghĩ đến công việc. Không đi du lịch, không cho vợ đi dã ngoại, cũng không giao lưu bạn bè cùng vợ. Tất cả, tôi chỉ làm một mình. Có những lần, tôi đi chơi với bạn hẳn 2-3 ngày mà chồng cũng chẳng bận tâm ghen tuông gì. Anh chỉ dặn ‘đi an toàn’.

>>> Xem thêm xa hoi tại đây!

Không hiểu trong lòng chồng nghĩ gì, anh có thật sự yêu tôi hay không. Trong lòng tôi ngổn ngang trăm nỗi. Tôi không biết tính tình anh ra sao, hay tại tôi chưa thực sự hiểu anh mà đã kết hôn? Lòng tôi đau đớn trăm lần. Không nói được thành lời vì anh cũng không muốn lắng nghe. Tâm sự thủ thỉ anh cũng mặc kệ. Tôi cảm thấy mình như người đơn độc trong cuộc hôn nhân này.

Có nhiều lúc, tôi ốm, anh cũng quan tâm tôi, thuốc thang cho tôi và rồi lại làm tôi cảm động. Nhưng những cử chỉ đó không đủ để khiến tôi quên đi sự vô tâm, hờ hững của anh. Lấy nhau hai năm, chưa một lần tặng quà, chưa một lần đưa vợ đi ăn ngoài hay xem phim. Khi nào tôi đòi quá, anh mới chịu gật đầu đồng ý. Và thế là, miễn cưỡng đi ăn chứ chẳng mấy khi vui vẻ với nhau.

Chuyện vợ chồng chỉ khi nào anh muốn thì vợ chiều, còn vợ muốn mà anh mệt thì anh cũng không thích. Cứ như thế, tôi cảm thấy ức chế, cuộc sống vợ chồng cảm thấy nhạt nhẽo và chán nản. Nhưng lạ thật, tôi vẫn yêu anh, yêu tha thiết. Yêu con người anh bao lâu nay. Anh càng làm tổn thương tôi, tôi lại càng hận anh. Và vì quá yêu, bất lực vì yêu mà không được đáp lại, tôi quyết định ly hôn…

Khi anh kí vào tờ đơn ly hôn sau bao ngày giằng co, tôi như được giải thoát. Cảm giác dễ chịu vô cùng. Từ nay, tôi sẽ được trở về là tôi của ngày xưa, là người của tự do, thích làm gì thì làm, vô tư bay nhảy. Rồi tôi cũng sẽ có được tình yêu thương mới nếu như cố gắng. Còn anh, tôi chẳng còn bận tâm tới anh nữa.

>>> Xem thêm tin bien dong tại đây!

Cố gắng mãi cũng không khiến anh khá lên được. Chỉ là, con người có đôi khi không hoàn hảo và ta buộc phải chấp nhận tất cả những điều đó chỉ vì yêu. (ảnh minh họa)

Đó là những điều tôi nghĩ, nhưng thực tế thì không như vậy. Từ ngày về nhà mẹ đẻ, tôi có cảm giác cô đơn vô cùng. Bạn bè cũng không còn để chơi, chỉ ở nhà một mình ru rú. Tôi thấy cuộc sống thật sự tẻ nhạt. Rồi lại lên mạng tìm đọc những bài báo nói về chuyện vợ chồng. Biết bao người vợ chịu cảnh chồng vô tâm, nhưng họ vẫn sống cùng chồng và cả thiện anh ấy. Và đôi khi, sự vô tâm ấy không hẳn là họ không yêu mình, không thương mình.

Nghĩ lại, chồng tôi vô tâm nhưng những việc tôi nhờ, anh chưa bao giờ từ chối. Tôi sai gì anh cũng gật đầu làm và đặc biệt, anh luôn tôn trọng tôi. Chuyện tiền nong anh cũng không bao giờ tra khảo xem tôi làm gì, tiêu gì mà lại hết. Suy cho cùng, anh luôn cho tôi một khoảng trời riêng, đó là khoảng trời tự do. Chỉ là tính anh hơi cứng nhắc, khô khan. Nhưng tôi lại không chịu được người chồng như vậy.

Cố gắng mãi cũng không khiến anh khá lên được. Chỉ là, con người có đôi khi không hoàn hảo và ta buộc phải chấp nhận tất cả những điều đó chỉ vì yêu. Nhưng tôi đã sớm ra đi, đã từ bỏ chồng. Ngày tôi kí vào tờ đơn ly hôn, anh đã nói ‘ra đi thì không có đường quay lại, em nghĩ kĩ chưa?’. Những lời anh nói bây giờ tôi mới thấm. Chắc chắn, anh không bao giờ đón nhận tôi nữa. Và giờ đây, tôi thực sự cảm thấy, mình đã quá sai lầm khi bỏ chồng. Tôi đã không nghĩ tới những tháng này anh đối xử tốt với tôi, không nghĩ đến việc anh chưa từng làm điều gì phật ý tôi ngoài việc vô tâm. Thế mà, tôi lại bỏ chồng một cách nhanh chóng. Tôi thật sự ân hận vì đã ly hôn. Còn đường nào cho tôi quay về?

Chồng mình và hàng xóm đang ân ái nhau trên giường

Thấy bất thường chị chạy nhanh vào buồng ngủ, một cảnh tượng khiến chị chao đảo, quay cuồng khi chồng mình và hàng xóm đang ân ái nhau trên giường.
>>> Xem thêm blog tam su tại đây!
Đã hơn một năm ly hôn chồng nhưng đến nay chị Nguyễn Thị Hân, ở huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An vẫn chưa hết bàng hoàng. Chia tay, chị và hai đứa con phải chịu nhiều thiệt thòi nhưng cái giá đắt nhất khiến chị cảm thấy đau đớn, không thể quên được đó chính là bài học về sự cả tin, tin đến nỗi… mất cả chồng.
Chị Hân và anh Hùng cưới nhau đã được 18 năm. Tình yêu hai anh chị dành cho nhau đẹp đẽ, một thời khiến bao người phải ghen tị. Hạnh phúc của họ được xây dựng lên từ hai bàn tay trắng. Sự chịu khó, hay lam hay làm, anh Hùng lại vốn sẵn có năng khiếu về nghề mộc dân dụng nên chẳng mấy chốc cuộc sống trở nên khá giả. Chị lại sinh cho anh hai đứa con có cả trai, cả gái càng làm cho hạnh phúc gia đình thêm yên ấm.
Tưởng chừng đó chính là kết cục viên mãn nhất và mãi mãi của hai người. Cũng chính vì suy nghĩ yên tâm, bằng lòng với cuộc sống hiện tại đã làm chị mất anh.
Bản chất anh vốn cần cù, chịu khó, tính tình hiền lành, nhưng ai có thể ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài chân chất ấy là tính trăng hoa không một chút tự trọng.
>>> Xem thêm chuyen la co that tại đây!
Đến bây giờ, sau 1 năm ly hôn, chị Hân vẫn không tin được mình đã mất chồng vì quá tin vào hàng xóm.
Sống sát cạnh nhà chị Hân, Hoa trẻ đẹp, nói năng hoạt bát. Việc làm không ổn định nhưng Hoa lả lướt, lại thêm bản tính năng động, mạnh dạn khiến nhiều người đàn ông dễ xiêu lòng.
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, cùng với những câu nói, nụ cười đầy tình ý của Hoa, anh Hùng bắt đầu rung động.
Suốt ngày quanh quẩn ở xưởng mộc, lại sát cạnh sân nhà Hoa, anh chị được dịp chuyện trò, tán gẫu. Chồng làm việc xa nhà, những việc trong nhà như hỏng điện, hỏng cái quạt, rồi bình nóng lạnh… Hoa đều nhờ Hùng giúp đỡ.
.>>> Xem thêm cach lam kim chi tại đây!
Mọi ngóc ngách từ nhà bếp đến nhà khách, phòng ngủ, Hùng đều quen thuộc như chính nhà mình vậy.
Mặc dù vậy, chị Hân không hề để ý. Chị nghĩ đó là tình cảm láng giềng, anh Hùng giúp đỡ cho chị Hoa lúc chồng xa nhà là lẽ đương nhiên. Chị còn thầm cảm ơn vì mình đã lấy được một người chồng vừa có trách nhiệm với gia đình, vừa sống tốt bụng với hàng xóm.
Mọi người lời ra, tiếng vào, chị đều xua đi và còn cho rằng lắm chuyện, chỉ làm phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Nghĩ vậy, chị Hân đều cho qua.
Và rồi cái gì đến cũng phải đến. Chị Hân vẫn còn nhớ như in, ngày mùa đông lạnh lẽo ấy và có lẽ là lạnh lẽo nhất trong cuộc đời chị. Là giáo viên trường mầm non, đi sớm về tối. Nhưng hôm đó do để quên giáo án, chị phải trở về lấy cho kịp tiết học buổi chiều. Về đến nhà, cửa vẫn mở nhưng nhà vắng tanh.
Thấy bất thường chị chạy nhanh vào buồng ngủ, và một cảnh tượng khiến chị chao đảo, quay cuồng khi chồng mình và hàng xóm đang tằng tịu trên giường.
>>> Xem thêm doc bao tại đây!
bat-qua-tang-chong-cap-bo
Về đến nhà, bắt quả tang chồng với cô hàng xóm tằng tịu ngay trên giường, chị Hân đã ngất xỉu tại chỗ. Ảnh minh họa.
Quá bất ngờ, chị ngất xỉu tại chỗ. Lúc tỉnh dậy, đầu óc chị trống rỗng. Chị thấy anh ngồi bên cạnh, và xin lỗi chị, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện đó với hàng xóm.
Chị đâu biết đã một thời gian dài hai người phản bội lòng tin của chị và qua lại với nhau. Chị vẫn vui vẻ chăm chồng, chăm con, và đến trường với những tiết dạy tràn ngập tình yêu con trẻ. Chị chỉ mong hạnh phúc sẽ trở lại và sẽ vẫn đong đầy như xưa.
Còn anh Hùng, đổi khác hoàn toàn. Cách anh đối xử với chị cũng không còn mặn mà, âu yếm. Không thực hiện được ý nguyện ở nhà, anh sang cả nhà chị Hoa và thậm chí hẹn hò nhau thuê nhà nghỉ và ra cả ngoài đồng để âu yếm nhau.
Thấy chồng thay đổi tính nết, lại vắng nhà liên tục, chị Hân theo dõi. Và một lần nữa chị bắt gặp hai người ôm ấp nhau ngay tại cánh đồng trước nhà chị.
Không thể kìm chế được nữa, chị lao vào giằng xé với tình nhân, chị chỉ muốn giết chết họ. Chị túm tóc, rồi nắm áo xé thật mạnh, lấy chân đạp mạnh vào người Hoa.
Điều làm chị đau đớn nhất là chồng chị, lúc chị giằng xé với tình nhân, anh xô chị ra và tát chị liền mấy cái. Nỗi đau về thể xác kéo chị về với thực tại. Anh Hùng cho biết không còn tình yêu và đề nghị chị ly hôn.
Nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần, tất cả làm chị héo mòn. Chị bê trễ việc trường, con cái chị bỏ mặc. Kệ cho mọi người khuyên can, chị đều bỏ ngoài tai, hai anh chị quyết định ly hôn.
Điều làm chị không thể ngờ, sau khi ly hôn, bỏ lại cho chị hai đứa con nhỏ, Hùng nhanh chóng kết hôn với chị Hoa. Hai người về chung sống một nhà ngay gần nhà chị.
Không chịu nổi sự bất hạnh của bản thân, lại nhìn hai đứa con hàng ngày hỏi tại sao bố lại ở bên đó? Chị Hân quyết định bán nhà và chuyển về gần nhà bà ngoại để sống.
Giờ đây, hơn 1 năm trôi qua, cuộc sống gia đình chị dần ổn định. Nhưng có lẽ bài học “tin hàng xóm mất chồng” thì chị không bao giờ quên…

Trả giá đắt vì nói dối vợ

Một lần nói dối vợ tôi phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Khi ôm vợ trong vòng tay tôi đã hứa với cô ấy: “Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu”.
Tôi và vợ là kết quả của mối tình 5 năm yêu nhau trong xa cách kẻ Bắc người Nam. Ngày cưới cũng là ngày em khăn gói theo tôi ra sống hẳn ngoài này, cuộc sống mới nhiều lạ lẫm nhưng em vẫn nở nụ cười mãn nguyện vì biết rằng từ đây em sẽ luôn có người chồng thương yêu mình ở bên cạnh.
>>> Xem thêm 12 cung hoang dao tại đây!
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. Được cái bố mẹ tôi cũng thoải mái, không khó khăn như nhà người ta, coi con dâu như con gái trong nhà nên vợ tôi cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. (Ảnh minh hoạ)
Cưới được 3 tháng thì vợ tôi mang bầu, cả nhà tôi mừng lắm. Mẹ tôi bắt đầu tẩm bổ cho con dâu và đứa cháu còn đang trong bụng mẹ. Nếu trước đây mỗi lần đi làm về tôi hay la cà cùng với đám bạn chứ không chịu về nhà ngay thì bây giờ hết giờ làm 30 phút là tôi đã có mặt ở nhà để phụ em nấu cơm. Sáng ra tôi lại nhận nhiệm vụ chở em đi làm rồi mới đến công ty. Các chị trong công ty ai cũng bảo tôi sắp thành ông chồng “quý hiếm” rồi.
>>> Xem thêm tam su tham kin tại đây!
Mấy anh bạn đồng nghiệp cũng hùa vào theo:
- Muốn giành chức “Ông chồng của năm” ở công ty năm nay đấy hả ông bạn?
- Các ông không phải đá xoáy, các ông chả đội vợ lên đầu ấy chứ, nói gì tôi.
Tôi vẫn là một ông chồng mẫu mực, yêu vợ như thế cho đến một hôm. Hôm ấy chả hiểu sao mấy ông bạn trong phòng tôi lại nổi hứng nhậu nhẹt, họ rủ rỉ tai nhau: “Tối nay cắt cơm nhà hết nhá, đừng có ông nào khai với vợ đấy, tối nay phải đổi gió chút”.
Thấy tôi ngần ngừ, anh bạn ngồi cùng hích vai:
- Gớm, ngoan ngoãn với vợ cả đời, 1 lần hư có chết gì đâu. Ông đừng có đứng ngoài cuộc với anh em đấy nhá. Gọi về cho vợ đi.
- Ông đừng có khinh tôi thế chứ, gọi thì gọi.
Vậy là tôi không thắng được những lời kích bác của đồng nghiệp, lấy máy gọi cho vợ: “Em ơi tối nay anh có việc về muộn, em ăn trước đi nhá, 10 giờ anh về”. “Vâng, anh nhớ về sớm nhé!”, giọng vợ tôi nhẹ nhàng khiến tôi bối rối, tôi không muốn nói dối vợ như thế.
Thế nhưng chẳng để tôi kịp thay đổi quyết định, chưa hết giờ làm việc, cả phòng thiết kế toàn đàn ông đã kéo tôi đi ngay. Đầu tiên là nhậu nhẹt rồi hát hò, quá vui vẻ tôi quên cả giờ hẹn với vợ. Mãi khi các chiến hữu chuyển sang tăng cuối là đi nhà nghỉ thì tôi xin rút quân, lúc này tôi mới cầm đến điện thoại để xem giờ. Tôi giật mình khi thấy điện thoại hết pin từ bao giờ.
>>> Xem thêm tam su gia dinh tại đây!
Hỏi người bạn mới biết đã 11 giờ đêm, tôi hốt hoảng lo lắng. Không biết vợ tôi ở nhà thế nào, cô ấy thấy tôi về muộn điện thoại lại không liên lạc được không biết có ra ngoài tìm tôi mà xảy ra việc gì bất trắc không? Hôm nay bố mẹ tôi lại về quê cả chẳng có ai ở nhà mới khổ chứ. Tôi vội vã ra ngoài lấy xe phóng về bỏ mặc những lời mỉa mai, châm trọc của mấy ông bạn.
Về đến nhà thấy trong nhà điện vẫn sáng tôi đã thở phào nhẹ nhõm, trong bụng nghĩ thầm: “Chắc vợ đang ngồi xem ti vi đợi mình đây”. Mở khoá cổng bước vào nhà, tôi giật bắt mình khi thấy vợ nằm xõng xoài ở bậc cầu thang đi lên tầng 2, quanh cô ấy, máu chảy rất nhiều. Tôi vội vã gọi taxi đưa vợ đi bệnh viện.
Khi bác sĩ báo tin vợ tôi đã bị sảy thai và sức khoẻ của cô ấy hiện rất yếu, tôi đã khóc. Tôi là một người chồng, người cha không tốt nên mới để xảy ra cơ sự này, giá tối ấy tôi về nhà sớm, tôi không nói dối vợ đi chơi thì chưa chắc vợ tôi đã bị sảy chân khi mang quần áo lên tầng phơi. Tôi hối hận thì đã muộn rồi.
Vậy nhưng khi tôi nói ra sự thật về buổi tối ấy, vợ lại chẳng một lời trách cứ mà lại nhân hết lỗi về mình khiến tôi càng ân hận. “Là tại em, tại em không cẩn thận nên mới để con mình rời xa mãi mãi”, từng lời vợ nói khiến tim tôi như bóp nghẹt, tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy cô ấy, hai vợ chồng nước mắt tuôn rơi.
Sau lần sảy thai ấy phải mất 2 năm sau vợ tôi mới có bầu trở lại. Do sức khoẻ của cô ấy yếu, nên suốt thời gian mang thai vợ chồng tôi phải cố gắng giữ gìn. Tôi chẳng dám rời vợ nửa bước, nhiều đêm nằm ngủ cảnh tượng vợ nằm bên vũng máu tối hôm ấy lại xuất hiện trong giấc mở khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, tôi vội vàng quờ tay sang vợ, may quá cô ấy vẫn đang ngủ say.
Vợ tôi sinh con ở tháng thứ 8, may mắn mẹ tròn con vuông. Ôm con trong tay mà tôi cứ ngỡ như là mơ, suốt thời gian vợ mang thai tôi đã sợ rất nhiều. Một lần nói dối vợ tôi đã phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Ôm vợ trong vòng tay tôi tự hứa với cô ấy: “Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu”.

Đằng nào cũng là yêu thì tội gì không yêu người có tiền

"Đằng nào cũng là yêu thì tội gì không yêu người có tiền! Đằng nào cũng chẳng biết trước ngày mai lòng người sẽ đổi thay ra sao thì tội gì không lấy chồng giàu".
Hải Yến (28 tuổi) là một cô gái xinh đẹp, vừa kết hôn chưa lâu. Vì chồng cô rất có điều kiện nên không ít kẻ bảo cô tham tiền, ham giàu, dựa vào nhan sắc để lấy chồng giàu mong hưởng cuộc sống sung sướng, chứ chắc gì đã có tình yêu. Nhưng cô chỉ cười nhạt, chẳng muốn giải thích nhiều. Có mấy người biết, trước đây cô đã từng yêu tha thiết và mong mỏi được làm vợ của một anh chàng nghèo kiết, không một xu dính túi!

Đằng nào cũng chẳng biết trước được ngày mai lòng người sẽ đổi thay ra sao thì tội gì không cưới chồng giàu có. Ảnh minh họa

"Hồi đấy, mình đã yêu bằng cả con tim của mình. Nhưng rồi cuối cùng mình nhận được gì, chính là sự phản bội của anh ta để chạy theo một cô nàng khác có điều kiện hơn mình! Người ta cứ nói giàu có thì lắm gái theo, dễ sinh tật, không thể chung thủy với mình dài lâu. Còn đàn ông nghèo thì tuy không thể cho vợ cuộc sống đầy đủ vật chất, nhưng họ sẽ bù đắp bằng tất cả tấm chân tình của họ. Mình cũng từng tin như thế, bản thân lại coi trọng tình cảm hơn vật chất nên đã từ chối khá nhiều anh chàng công tử nhà giàu để nhận lời yêu anh ta, tin vào những gì anh ta đối với mình sẽ là mãi mãi. Ấy thế mà… Vậy đấy, ai bảo đàn ông nghèo là sẽ có tình hơn?" – Yến tâm sự.
Hải Yến kể, cho tới giờ, khi cô đã kết hôn, thi thoảng vẫn có anh chàng trước đó tán tỉnh cô không được, giờ oán trách cô chê họ nghèo, đến cả một cơ hội cũng không cho bọn họ mà vội vã bỏ đi lấy chồng giàu. Đã thế lại còn mát mẻ hỏi thăm cô làm dâu nhà giàu có được hạnh phúc, có lúc nào ăn cơm chan nước mắt hay không? Cô nghe mà thấy nực cười vô cùng. Những kẻ đang nói những lời ấy có bao giờ tự nhìn lại mình, đã nói ra những lời ấy thì nghĩa là làm gì có tình cảm chân thành với cô. Không tiền, không tình, cô không lưu tâm cũng đáng!

Hoàng Lan, một phụ nữ lấy chồng giàu khác cho hay, chồng cô hiện tại đúng là có không ít các em gái trẻ trung, xinh đẹp vây quanh, và có lẽ cô phải chuẩn bị tâm lí chồng mình sẽ mềm lòng ngã vào vòng tay một trong số đó."Tất nhiên chỉ là chuẩn bị tâm lí thôi, chứ hiện tại ông xã mình vẫn rất ‘ngoan’! Có lẽ vì điều kiện vật chất tốt nên tư tưởng thoải mái, tự tin, anh ấy cũng đối đãi với vợ rất tốt" – cô cười, đùa vui nói. Hoàng Lan nghĩ rằng, chồng nghèo tuy không hiếm có chân dài, gái đẹp để ý đến nhưng cũng không thiếu cơ hội ngoại tình với những đối tượng phù hợp, hoặc đi "bóc bánh trả tiền". "Nói chung, cơ hội ngoại tình được chia đều cho tất cả đàn ông giàu và nghèo, vì thế vấn đề ở đây là phụ thuộc vào đạo đức của mỗi người, chứ chuyện giàu nghèo chả ảnh hưởng gì cả!" – cô chiêm nghiệm.
Hoàng Lan bảo, khi yêu, chẳng ai có thể biết trước được người đàn ông này mai sau có phản bội mình hay không, vì chuyện đời, và nhất là lòng người là thứ rất khó nói trước. Giàu cũng thế, mà nghèo cũng vậy, đàn ông khi yêu ai chẳng chân tình, chẳng hết lòng với người mình yêu, nhưng có được bền lâu hay không thì chỉ có thời gian mới trả lời được. Người ta, và nhất những gã đàn ông nghèo hèn thường hay bĩu môi chê các chị em lấy chồng giàu rằng có ngày sẽ phải ôm chăn vò võ 1 mình, nhưng có ai dám chắc những gã đàn ông nghèo cũng sẽ không phản bội vợ mình? Nhiều trường hợp, yêu nhau sống chết thế mà lấy về chẳng được bao lâu, chồng vẫn có bồ nhí như thường nữa là! Rồi cũng chả thiếu những tấm gương lúc lấy nhau nghèo khó san sẻ, vất vả chia đôi, tình cảm thắm đượm lắm, nhưng có của ra một tí thì chồng bắt đầu bồ bịch tá lả để cho thỏa những tháng ngày cực nhọc!

Thậm tệ hơn là còn "đá" ngay cô vợ tào khang của mình để cưới cô nàng khác trẻ trung, xinh đẹp hơn cho xứng đôi với bản thân - giờ đã "lên đời"! Hoàng Lan cũng cho rằng đàn ông nghèo thường gắn với chữ hèn, họ thường yếu đuối tự ti và thực ra rất dễ sa ngã, thiếu bản lĩnh, chưa nói là những khó khăn thiếu thốn về vật chất sẽ phát sinh cãi vã, mâu thuẫn, cũng khó để giữ gìn hôn nhân hạnh phúc. Bởi vậy, cô khuyên chị em nếu có cơ hội hãy chọn lấy chồng giàu và đừng xem nhẹ yếu tố này khi chọn bạn đời.

"Đằng nào cũng là yêu thì tội gì không yêu người có tiền! Đằng nào cũng chẳng biết trước được ngày mai lòng người sẽ đổi thay ra sao thì tội gì không cưới chồng giàu có! Chồng giàu, bản thân mình sẽcó cuộc sống đầy đủ vật chất, con cái được hưởng những thứ tốt đẹp, còn những chuyện khác chẳng ai có thể nói trước được điều gì" – người vợ trẻ này bày tỏ quan điểm của mình.

Nay có món ai đó thích, ai đó có ăn thì xuống nhé!

Lần nào cố nhịn lại nghe thấy anh nói từ ngoài bàn ăn: "Nay có món ai đó thích, ai đó có ăn thì xuống nhé! Lâu quá là nguội mất ngon".
Tôi là độc giả thường xuyên của mục. Thấy nhiều bạn chia sẻ về chồng mình, về cuộc sống hôn nhân gia đình, tôi cũng xin mạnh dạn chia sẻ câu chuyện vợ chồng tôi.

Tôi năm nay 24 tuổi, là kế toán một công ty nước ngoài. Tôi lấy chồng được gần 1 năm nay. Anh hơn tôi 7 tuổi, là đầu bếp của một nhà hàng trong thành phố. Chúng tôi gặp nhau trong một dịp tình cờ.

Khi đó, anh cùng ê kíp nhà hàng đứng ra làm tiệc đứng đám cưới cho chị họ tôi, còn tôi là phù dâu. Nhìn anh chàng khỏe mạnh trong bộ quần áo đầu bếp, chạy đi chạy lại, nêm nếm, xào xáo thức ăn rất điệu nghệ, tự nhiên tôi thấy thích thích. Trước giờ, tôi chưa từng gặp chàng trai nào chịu khó vào bếp lại có thể nấu ăn ngon và hài hước như thế.

Khi vào bữa tiệc, tôi chú ý thấy khách ai cũng khen thức ăn ngon, mùi vị hấp dẫn, khó diễn tả. Có người còn nói, nếu ai mà là vợ anh chàng này, chắc sẽ rất sung sướng, ngày ngày được chồng nấu cho những món ngon khó cưỡng. Chẳng hiểu sao, khi nghe mọi người nói thế, tôi lại nảy ra suy nghĩ sẽ "cua" anh chàng thành "của riêng".

Vì thế mà người chủ động trong chuyện hẹn hò với anh chính là tôi. Sau hôm đó, khách khứa về hết, tôi lẳng lặng ra sau bếp, hỏi một cậu phụ bếp xin số điện thoại của anh. Mấy hôm sau, tôi gọi cho anh và giả vờ nhầm số, tìm cách nói chuyện với anh. Nhưng tôi không theo đuổi một cách nhiệt tình, tôi cứ từ từ, sợ "tấn công" dồn dập quá khiến anh sợ. Cuối cùng, sau hơn 2 tháng nói chuyện với "người nhầm số" tôi cũng có được một cái hẹn gặp mặt từ anh.
Những buổi sáng tỉnh dậy, thấy trong nhà tràn ngập mùi thơm thức ăn anh đang nấu, cũng đủ làm tôi phát thèm. (Ảnh minh họa)

Rồi chúng tôi nhanh chóng thành cặp. Anh hay nói anh yêu tôi bởi sự tự tin và năng động. Thỉnh thoảng, anh vẫn kể cho tôi nghe về sự choáng ngợp của anh khi nhìn thấy một cô gái dáng vẻ xinh xắn bước vào quán cà phê và tiến tới trước mặt anh. Nghe anh nói, tôi càng thấy hạnh phúc nhiều hơn.

Ngày tôi kết hôn, bạn bè đều tỏ vẻ tiếc nuối thay cho tôi. Họ nói rằng tôi xinh đẹp, lại có học thức, dễ dàng kiếm được người con trai tốt hơn, giàu có, đẹp trai hơn anh gấp nhiều lần. Nhưng tôi kệ, tôi chỉ cần một người đàn ông có thể vào bếp vì mình. Tôi muốn mỗi buổi chiều đi làm về, thấy chồng mình cặm cụi nấu những món ăn tôi thích và cùng tôi hưởng thức nó.

Thế nhưng, cưới về mới vỡ lẽ, đến giờ cơm tối thì anh đang bận rộn trong bếp của nhà hàng, đến khi tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ mới thấy anh trở về. Hồi đó, tôi buồn suốt nửa tháng trời, cho tới khi anh bảo, để anh nấu cơm trước cho tôi rồi mới đi làm. Anh chiều tôi như vậy khiến tôi rất cảm động và cố gắng ăn hết những gì anh nấu cho.

Trước đây, tôi luôn cố giữ dáng, chẳng dám ăn gì ngoài rau củ. Nhưng từ ngày có chồng, tôi không thể nào từ chối những món ngon anh nấu. Thậm chí, những buổi sáng tỉnh dậy, thấy trong nhà tràn ngập mùi thơm thức ăn anh đang nấu, cũng đủ làm tôi phát thèm.

Mà chồng tôi thì luôn miệng động viên tôi: "Nhìn em gầy quá, ráng ăn nhiều nhiều cho mập. Mập mới đẹp và khỏe em ạ." Những món anh nấu đều đầy dầu mỡ nhưng không hề có vị béo.

Cứ như vậy, cưới chưa được 1 năm, cũng chưa có bầu bí gì mà người tôi ngày càng trong trịa hẳn ra. Cân nặng trước kia của tôi chỉ 48 kí với chiều cao 1m67, bây giờ đã gần 60 kí. Bạn bè ai gặp cũng xuýt xoa khen chồng tôi khéo chăm vợ. Chỉ vài tháng mà tôi đã "béo" lên trông thấy. Nghe những lời khen ấy tôi khóc không ra nước mắt trong khi chồng thì cười tít mắt vì… được khen.
Đôi khi tôi còn nghĩ mình quá may mắn khi được làm vợ anh. (Ảnh minh họa)

Quần áo tôi mặc cũng phải thay một loạt. Thậm chí, có những cái váy tôi thích mê nhưng giờ đành ngậm ngùi chia tay vì không thể nào "chui lọt".

Chồng tôi cũng chẳng có ý định dừng cuộc "dụ dỗ" khi liên tục nấu những món ngon khác nhau đổi bữa. Anh luôn nói, chăm sóc tôi là nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng của anh nên bữa nào tôi ăn ít là anh cảm thấy không yên tâm. Tôi đang lo lắng, nếu cứ thế này, e rằng một thời gian nữa, tôi không thể đi lại bình thường mà phải "lăn". Rồi nếu có thai, anh chăm sóc càng kĩ, thì vóc dáng cũ của tôi sẽ không bao giờ có cơ hội lấy lại được.

Vợ chồng tôi cũng rất hiếm khi cãi nhau hay "chiến tranh lạnh". Vì mỗi lần giận anh, đến bữa nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, thơm ngào ngạt, làm tôi không kiềm chế được.

Dù vóc dáng không còn đẹp như xưa, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi lấy anh. Đôi khi tôi còn nghĩ mình quá may mắn khi được làm vợ anh.

Tâm sự lên đây, tôi chỉ muốn nhắn nhủ các em gái sắp và đang chuẩn bị lấy chồng rằng: Hãy yêu người đàn ông nào có thể vì bạn mà vào bếp. Đừng yêu người đàn ông lắm tiền mà chẳng có tình cảm và sự sâu sắc trong tâm hồn. Ai đồng ý với tôi thì lên tiếng nhé!

Tôi mất ngủ vì chuyện này

Tôi mất ngủ vì chuyện này, chồng tôi cũng đang sợ hãi. Song cách anh đưa ra thì tôi không chấp nhận nổi.

Hai vợ chồng tôi kết hôn được 9 năm và đã có hai con. Chồng tôi cũng là người yêu con và hay dành thời gian chơi với chúng. Tôi làm giáo viên nên buổi tối tôi vẫn phải chấm bài hoặc soạn giáo án nên cũng khá bận.
>>> Xem thêm nhung cau noi hay ve tinh yeu tại đây!
Chồng tôi làm trưởng phòng nghiên cứu, về chức tước thì như vậy nhưng bổng lộc cũng không đáng là bao. Mọi người ở ngoài nhìn vào thì luôn nghĩ anh là người có quyền lực như vậy, ắt sẽ có tiền. Nhưng là vợ anh tôi mới biết ngoài tiền lương và đôi khi có một ít tiền từ đề tài nghiên cứu ra thì hầu như anh chẳng bao giờ có tiền. Chi tiêu sinh hoạt trong gia đình phần lớn do tôi phụ trách bởi ngoài giờ lên lớp tôi còn có mấy lớp học thêm vào buổi tối và cuối tuần nữa nên tính tổng thu nhập cũng tương đối khá.
Ấy vậy mà rồi mọi thứ bình yên cũng không ở bên gia đình tôi nữa, lúc hai vợ chồng bắt đầu bước vào thời kỳ nhàn nhã hơn do con đã lớn một chút thì tình cảm của vợ chồng tôi bị rơi vào thử thách.
Chồng tôi đã ngoại tình. Tôi không thể ngờ được điều đó bởi anh vẫn đi về giờ giấc như thế, chăm sóc vợ con tận tình và lương tháng vẫn nộp đầy đủ.
Tôi không thể tưởng tượng được chồng tôi lại sẵn sàng đưa ra điều kiện để trao đổi như vậy. (Ảnh minh họa)
Cho đến lúc biết chắc chắn anh ngoại tình thì tôi vẫn trợn ngược cả mắt không tin nổi. Sau khi bình tĩnh tôi xem xét lại, anh hoàn toàn không hề để lại bất cứ dấu vết nào khiến tôi nghi ngờ khi ở nhà. Nhưng hóa ra, anh đã trốn việc ở cơ quan để hẹn hò với ả nhân tình kia trong giờ làm việc, và tất nhiên họ sẽ chia tay nhau lúc tan tầm và ai lại về nhà nấy.
>>> Xem thêm truyen tinh yeu tại đây!
Cô nhân tình kia đã từng có chồng nhưng chưa kết hôn và đã chia tay, bây giờ cô ta đang ở một mình và tìm mọi cách để chèo kéo chồng tôi. Sau khi biết mọi chuyện, tôi đã nói chuyện với chồng tôi và đề nghị anh dừng lại mọi chuyện. Anh lúng túng xin lỗi tôi và hứa sẽ từ bỏ tất cả để về với vợ con. Là người vợ, người mẹ có trách nhiệm với gia đình, tôi chấp nhận cho anh ấy 2 tuần để giải quyết mọi việc rồi quay về làm người cha tốt.
Nhưng sai lầm của tôi là trong thời gian đó tôi lại thả lỏng cho chồng tự do mà không hề giám sát xem anh đã quyết tâm chấm dứt hẳn hay chưa. Cuối cùng thì họ lại lao vào. Sau hai tuần khi tôi hỏi anh về mọi chuyện thì anh chỉ cúi đầu lí nhí bảo: “Anh không bỏ được cô ấy, anh vẫn có trách nhiệm với em và con, anh chưa khi nào rời bỏ chức phận làm chồng làm cha của mình. Còn cuộc sống bên ngoài của anh, anh không làm ảnh hưởng đến em và con là được chứ gì?”. Tôi không thể tưởng tượng được chồng tôi lại sẵn sàng đưa ra điều kiện để trao đổi như vậy.
Tôi suy sụp, cảm thấy mệt mỏi vì mọi thứ, tôi nói với anh tôi muốn ly thân để mặc anh thích làm gì thì làm, tôi không quản anh nữa.
 nhân tình
Anh bảo hay là để anh quay lại với cô ta chứ anh không thể mất danh dự được, mọi người sẽ cười nhạo anh. (Ảnh minh họa)
>>> Xem thêm nhung cau noi hay tại đây!
Dường như quyết định ly thân có tác dụng, anh đã đứng trước mặt tôi và gọi điện cho cô nhân tình kia nói muốn chấm dứt mọi chuyện. Sau đó anh bảo với tôi hãy tin anh lần nữa. Tôi chấp nhận tin tưởng anh thêm lần cuối.
Tuy nhiên, khi chồng tôi quyết tâm quay về với tôi thì ả kia lại không chấp nhận. Đêm nào ả cũng gọi điện nhắn tin khóc lóc với chồng tôi. Kinh khủng hơn, ả còn nhờ bạn bè gọi cho chồng tôi nói ả uống say khướt và đang đòi tự tử. Có lúc ả lại khóc lóc bảo đang có thai và bắt chồng tôi phải có trách nhiệm. Nhưng chồng tôi vẫn kiên quyết không tới gặp ả, anh cũng nói rõ với tôi rằng không có cái thai nào hết, vì anh làm gì anh biết.
Song hôm qua ả gọi điện cho tôi nói rằng, ả đang nắm trong tay bằng chứng tố cáo chồng tôi tham gia cá độ và cờ bạc, nếu ả gửi bằng chứng này lên cơ quan chồng thì anh có thể sẽ bị mất chức và ả gửi lên trường tôi thì bản thân tôi cũng bị chê cười. Ả cho chúng tôi một tuần suy nghĩ.
Tuy không rõ thực hư đến mức độ nào nhưng tôi mất ngủ vì chuyện này, chồng tôi cũng đang sợ hãi. Anh thanh minh rằng vì có vài lần tụ họp bạn bè nên chơi vui ai dè cô nhân tình kia lấy đó làm bằng chứng tố cáo. Anh bảo hay là để anh quay lại với cô ta chứ anh không thể mất danh dự được, mọi người sẽ cười nhạo anh.
Chồng tôi hứa sẽ cố gắng trấn an cô ả một thời gian rồi anh sẽ về với gia đình. Nhưng làm sao tôi tin được đó là sự thật. Giữa mớ hỗn độn này, vừa lo lắng những bằng chứng sẽ bị khui ra, vừa lo sợ mất chồng vào tay cô ả, còn hai đứa con tôi nữa. Bây giờ tôi nên làm thế nào?

Cảm nhận sự khác biệt giữa anh và tôi

Bữa tối 1,8 triệu đồng đó và những bữa tối sau này nữa khiến tôi cảm thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi…

Vẫn thường nghe bạn bè nói về những anh chàng kém ga lăng trong tình yêu, tôi tự nhủ những anh chàng đó sẽ không bao giờ lọt vào mắt mình. Nhưng gặp anh có lẽ là duyên số mà tôi muốn tránh cũng không được. Là sinh viên năm ba, tôi vẫn vừa đi học vừa xin làm bán thời gian ở một tiệm café có nhiều khách nước ngoài lui tới để trau dồi vốn ngoại ngữ.
>>> Xem thêm nhung cau noi hay ve tinh yeu tại đây!
Tôi gặp anh ở đó và thực sự tôi thích anh không phải ở vẻ bề ngoài khá điển trai mà do sự dịu dàng và thông minh ở anh. Anh là từng đi du học và sống nhiều năm ở nước ngoài, anh thành thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh nên giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập.
Từ những lần trao đổi kiến thức như vậy, tôi và anh yêu nhau dù tôi vẫn còn ngập ngừng vì gia cảnh nhà anh khá giàu có. Nhưng anh luôn động viên tôi rằng bố mẹ anh dễ tính lắm, cũng vươn lên từ hai bàn tay trắng nên không có chuyện phân biệt. Vì thế mà tôi đã dũng cảm mở trái tim đến với anh.
Chính thức là một đôi nên ngoài việc gặp nhau ở quán, chúng tôi dành thời gian đi ăn, đi xem phim cùng nhau. Đến giờ tôi vẫn còn nguyên cảm giác bối rối mỗi lần nhắc tới buổi hẹn hò đầu tiên ấy.
Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. (Ảnh minh họa)
Anh và tôi cùng học tiếng Pháp nên anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng chuyên món Pháp để dùng bữa tối. Thú thực, từ bé tới lớn, tôi chưa bao giờ bước chân vào một nhà hàng nào sang trọng như thế. Lúc đó, tôi có cảm giác mình như cô bé lọ lem, đặt chân tới mảnh đất của hoàng tử vậy.
>>> Xem thêm truyen tinh yeu tại đây!
Chúng tôi đã trò chuyện rất vui, cùng thưởng thức bữa tối. Anh cũng không quên kéo ghế và cắt thức ăn giúp tôi. Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. Anh xem hóa đơn rồi đưa tôi và nói cùng chia tiền bữa tối, mỗi đứa 900 ngàn. Mặt tôi lúc ấy không giấu nổi sự hoảng hốt nhưng vẫn vô thức nói vâng và loay hoay lấy ví.
Tôi không có thói quen mang nhiều tiền và thực tình cũng không có nhiều để mang theo. May mắn là hôm đó tôi mới lĩnh lương nên vẫn đủ để trả bữa ăn chia đôi. Vào giờ phút lẽ ra phải tràn ngập sự lãng mạn ấy, tôi bất giác nghĩ tới khoản tiền thuê trọ đầu tháng. Nhưng tôi cũng trấn an chính mình rằng việc chia đôi tiền ăn đó là đúng. Mình yêu người ta chứ có phải yêu tiền của người ta đâu mà phải băn khoăn.
Nhưng sau hôm đó, chúng tôi vẫn chia tiền ăn như thế nên tôi tìm thêm việc biên dịch để có thêm thu nhập và cũng là một cách luyện kỹ năng. Tuy nhiên, số tiền tôi kiếm được không đủ để chi trả cho những lần đi vào quán ăn nhà hàng sang trọng. Thế là, dù muốn gặp anh, tôi buộc phải viện lý do học hành để từ chối.
Thời gian gặp gỡ giữa chúng tôi ít đi khiến anh nghĩ rằng tôi thay đổi. Anh thường gọi điện hỏi tôi không hài lòng về anh điều gì à? Vì sao trở nên lạnh nhạt với anh như vậy? Tôi không dám trả lời thẳng anh rằng, tại em không thích những nơi sang trọng, tại em không đủ tiền để chia tiền khi đi với anh.
chia tiền
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi… (Ảnh minh họa)
Thấy anh có vẻ buồn, tôi liền hẹn gặp anh và nói rằng, mấy hôm trước tôi bận thi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho anh bằng cách đưa anh đi chơi một ngày. Tôi đưa anh đi công viên, anh chê chỉ có trẻ con và người nhà quê mới vào đó. Đến bữa trưa, tôi đưa anh tới quán ăn vỉa hè, anh không chịu ngồi xuống, anh bảo quá bẩn và ồn ào.
>>> Xem thêm nhung cau noi hay tại đây!
Tôi tủi thân nói vậy thì đi về, coi như tôi không mời anh nữa. Anh miễn cưỡng ngồi xuống, tùy tôi gọi món nhưng không hề động đũa và cũng chẳng vui vẻ trò chuyện như những lần khác khiến tôi hiểu rằng anh không phù hợp với những nơi thế này.
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi nhưng điều làm tôi thất vọng nhất là anh vẫn cứ chia đôi dù số tiền hôm đó chưa tới 50 ngàn chứ không phải 1,8 triệu đồng và tôi cũng đã nói mình mời.
Tôi không hiểu văn hóa chia tiền đó ở nước nào nữa nhưng đây là Việt Nam và anh là người yêu của tôi. Tôi không gắn sự ga lăng với tiền nhưng tôi cảm thấy không thể thích nghi nổi kiểu đi ăn là phải sòng phẳng. Hôm đó tôi đã rất xấu hổ với chị bán hàng vì cầm 22 ngàn của anh để trả tiền ăn.
Liệu tình yêu của chúng tôi có tiến xa được nữa không? Nếu chúng tôi kết hôn với nhau, anh có suốt ngày tiền anh tiền em – lý do khiến biết bao cặp vợ chồng tan vỡ không đây?
Tôi yêu anh không phải nhà anh giàu có hay đẹp trai và cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành cô nàng đào mỏ. Tôi cũng không biết anh có hiểu tôi không, có biết được hoàn cảnh của bạn gái mình không nữa!

Top